Xem Nhiều 4/2023 #️ Con Gái Cô Lao Công Đạt Học Bổng 7 Tỷ Harvard: “Dù Đi Theo Con Đường Nào, Điều Mình Làm Sẽ Luôn Có Ích’ # Top 10 Trend | Phusongyeuthuong.org

Xem Nhiều 4/2023 # Con Gái Cô Lao Công Đạt Học Bổng 7 Tỷ Harvard: “Dù Đi Theo Con Đường Nào, Điều Mình Làm Sẽ Luôn Có Ích’ # Top 10 Trend

Cập nhật thông tin chi tiết về Con Gái Cô Lao Công Đạt Học Bổng 7 Tỷ Harvard: “Dù Đi Theo Con Đường Nào, Điều Mình Làm Sẽ Luôn Có Ích’ mới nhất trên website Phusongyeuthuong.org. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

hi tôi bắt đầu viết những dòng này, Diệu Liên – con gái của người mẹ lao công ở Sài Gòn đã không còn được nhớ đến như là một cựu học sinh trường chuyên Lê Hồng Phong. Liên đã là cô tân sinh viên của trường ĐH danh tiếng ở Mỹ mang tên Harvard, được hỗ trợ học bổng toàn phần suốt 4 năm học là 7 tỷ đồng.

Thành quả cho những nỗ lực của người mẹ lao công

Cô Nguyễn Thị Lộc (sinh năm 1972, mẹ của Diệu Liên) gắn bó với nghề lao công ở Sài Gòn hơn 20 năm qua. Cô từng làm lao công ở nhiều trường Đại học trong nội thành và hiện đang làm ở ký túc xá Đại học Kinh tế TP.HCM.

Tuy vậy, Liên không áp lực cũng chưa bao giờ tự ti về xuất phát điểm của mình. Bởi cô nàng tin rằng, những khó khăn trong quá khứ là yếu tố đã hình thành nên nhân cách và thành công của mình ngày hôm nay.

“Việc học tập cũng như tập thể dục, đa số mọi người cứ nghĩ là phải đến Trung tâm thể thao hay phòng tập gym với đầy đủ máy móc hiện đại thì mới tốt. Thật ra chúng ta vẫn có thể tập thể dục bằng cách chạy bộ, nhảy dây hay chạy xe đạp mà… Học cũng như vậy, có điều kiện thì tốt hơn, nhưng nếu mình thật sự muốn làm điều gì đó thì dù trong điều kiện nào cũng có thể thực hiện được”, Liên chia sẻ trước khi lên đường sang Harvard.

Kể từ khi Liên nhập học Harvard, các thành viên trong gia đình đã gác lại những nhớ nhung để tiếp tục với công việc hàng ngày của mình. Và cô Lộc vẫn luôn như thế, sau khi kết thúc ca làm của mình, cô lại tất bật trở về nhà nấu cơm cho chồng và cô con gái nhỏ của mình.

Để Liên yên lòng ra đi mà không vương vấn gì, gia đình tự hứa với nhau sẽ không khóc. “Liên đi rồi sẽ về mà, biết lòng mình cũng nhớ nó lắm nhưng thôi, có khóc cũng về nhà mới khóc, lúc tiễn con thì cả nhà phải hứng khởi hết cỡ!”, cô Lộc cười. 20 năm tảo tần nuôi con bằng nghề lao, công sức của cô Lộc cũng được đền đáp xứng đáng.

Bố mẹ Liên đều cho biết, sau 4 năm học tại Harvard, Liên có thể đưa ra quyết định ở lại hay về Việt Nam. Cô chú đều không can thiệp vào quyết định này. “Tôi tin là con gái luôn biết điều gì là tốt nhất cho bản thân nó”, chú Dư, bố của Diệu Liên, chia sẻ.

Tuy nhiên như Liên đã nói, học bổng 7 tỷ, Harvard, trở thành du học sinh… tất cả những thứ đó không phải là đích đến, chưa từng là một thành công vang dội đáng để mình thỏa mãn, bởi chặng đường gian khó của Diệu Liên bây giờ mới thực sự bắt đầu. Nước Mỹ đang vào thu, sau những giờ học căng thẳng trên lớp, Liên vác theo chiếc máy ảnh mà mình dành dụm tiền để mua ở Việt trước đó, để đi chụp ảnh, Liên cũng tham gia câu lạc bộ Kiếm đạo Nhật Bản (Kendo), làm bài tập mỗi đêm, và một ngày cuối tuần thảnh thơi, Liên đã dành một ít quỹ thời gian quý báu của mình để chia sẻ với tôi về những ngày đầu tuyệt vời ở Harvard.

Và điều đầu tiên mà Liên chia sẻ đó là bạn rất nhớ những người thân, bạn bè nhưng “hiện tại mình cảm thấy nên dồn nhiều năng lượng vào việc hòa nhập với môi trường ở Mỹ hơn là cứ phải nhìn lại quá khứ để nhớ, để quẩn quanh với câu hỏi rằng “Có khi nào sẽ tốt hơn nếu mình ở lại Việt Nam hay không?”.

“Bạn phải trải qua những khó khăn trong lĩnh vực nào đó để biết mình có yêu nó không”

Mình còn được trải nghiệm một hình thức học tập mới, ở Mỹ, đặc biệt là ở Harvard, sinh viên phải trải qua 3 học kỳ thì mới xác định chuyên ngành mà mình muốn theo đuổi. Vì vậy mình cảm giác rất tự do trong việc được chọn các khóa học khác nhau, mới lạ hơn để trải nghiệm mỗi lĩnh vực một ít. Dù trước đây mình luôn xác định sẽ theo ngành Khoa học kỹ thuật, nhưng theo quan điểm của mình thì: Bạn phải thật sự trải nghiệm những cái khó khăn nhất trong một lĩnh vực nào đó, thì bạn mới biết mình có yêu thích và đam mê nó như bạn vẫn nghĩ hay không.

Nói về việc tìm lại được những sở thích còn dang dở khi ở Việt Nam, đó là những điều gì Liên nhỉ?

Nhiếp ảnh là đam mê cháy bỏng của mình lúc còn ở Việt Nam nên khi ở đây mình có dịp để “bùng cháy”. Khi trở lại Việt Nam, mình sẽ truyền đạt nhiều câu chuyện hơn nữa qua các bức ảnh về… đồ ăn Việt.

Ở Harvard, mình không chỉ cắm đầu vào học mà còn được trải nghiệm những bộ môn rất mới. Ngày còn nhỏ, mình thích đọc các Manga của Nhật Bản và say mê với các truyện tranh về đề tài Kiếm đạo. Thật tuyệt khi ở Harvard cũng có một CLB Kendo để mình tham gia.

Những người bạn mình từng gặp, họ đều có nhiều tính cách thú vị và nhiều câu chuyện khá hay ho mà mình có thể học tập được.

Các hoạt động ngoại khóa, nghiên cứu khoa học, dạy học mái ấm mà bạn từng tham gia ở Việt Nam giúp ích được gì trong quá trình học tập ở Harvard?

Ở Harvard có tuần gọi là “Tuần mua sắm” để học sinh học thử các môn học xem có phù hợp hay không và có quyền tự ý chuyển khóa nếu cảm thấy không phù hợp. Trong tuần đó, mình cảm thấy đây sẽ là khóa học đem lại cho mình nhiều kiến thức bổ ích nhưng mình cũng rất phân vân. Đa phần những học sinh đăng ký lớp này là các anh chị năm 2, năm 3 hoặc chắc chắn sẽ theo mảng Kỹ thuật điện trong chuyên ngành. Bản thân mình lại xác định sẽ không theo hướng Kỹ thuật điện nên khá đắn đo việc có nên đăng ký hay không. Khi có những sinh viên bắt đầu bỏ lớp thì mình bắt đầu tự hỏi nếu không theo chuyên ngành này thì dành nhiều thời gian cho một khóa học không phải điểm mạnh có thực sự phù hợp hay không.

Có những bạn đã bỏ khóa học này rồi nhưng vì trước đó ở Việt Nam mình từng làm 1 đề tài kỹ thuật điện cơ khí nên mình cũng có ít nhiều kinh nghiệm. Mình nghĩ rằng dù có những khó khăn nhưng những điều mình đã đạt được ở Việt Nam đã tạo động lực cho mình vượt qua.

PAY IT FORWARD là cách để nhân rộng sự tốt bụng của mọi người đến với những người khác. Sự lan tỏa này sẽ tăng lên theo hàng số mũ, rất nhanh và rất rộng.

Do có nhiều bài tập nên hiện giờ mình lên giường vào khoảng 11 giờ, đảm bảo giấc ngủ phải trọn vẹn ít nhất 7 tiếng mỗi đêm. Mình cảm thấy việc quản lý sức khỏe của bản thân cũng rất quan trọng.

Con Gái Cô Lao Công Đạt Học Bổng 7 Tỉ Harvard: Học Cũng Như Tập Thể Dục, Nếu Muốn, Điều Kiện Nào Cũng Tập Được!

Những ngày qua, cái tên Trần Thị Diệu Liên bỗng được các bạn trẻ nhắc đến nhiều hơn, với sự ngưỡng mộ và lòng cảm phục nhiệt thành dành cho nghị lực của cô gái phi thuờng này.

Cô Nguyễn Thị Lộc (sinh năm 1972, mẹ của Diệu Liên) gắn bó với nghề lao công ở thành phố này hơn 20 năm qua. Cô từng làm lao công ở nhiều trường Đại học trong nội thành Sài Gòn và hiện đang làm ở ký túc xá Đại học Kinh tế TP. HCM. Chiều hôm nay, sau khi kết thúc ca của mình, cô lại tất bật trở về nhà nấu cơm cho chồng và 2 cô con gái.

Và sau buổi trò chuyện dài, cảm nhận bầu không khí trong ngôi nhà nhỏ và nghe Diệu Liên nói, chúng tôi hiểu rằng, tất cả những gì Diệu Liên đã trải qua, những cố gắng không ngừng của bạn, của ba mẹ, của những trải nghiệm không chỉ qua sách vở đã giúp Liên chạm tay vào cánh cửa Harvard như thế.

Bài học lớn nhất bố luôn dạy mình là: Con phải suy nghĩ độc lập và tự quyết định đi! Chào Diệu Liên. Cảm xúc của bạn và bố mẹ như thế nào khi nhận được thông báo nhập học của Harvard?

Thật sự, Đại học Harvard không phải là ước mơ ban đầu của mình. Tuy nhiên đa phần các trường ở Mỹ thường cân nhắc đến điều kiện tài chính của gia đình trong bộ hồ sơ, và Harvard là một trường hiếm hoi không xem xét yếu tố đó, nên mình đã chọn Harvard.

Mình viết bài luận trong vòng 3 giờ đồng hồ vào ngày cuối cùng của hạn nộp hồ sơ vào Harvard. Vì đã nộp hồ sơ khá trễ và hầu như không đặt quá nhiều hy vọng sẽ được lựa chọn. Thế nên khi nhận được thư của đại học Harvad mình vô cùng bất ngờ và hạnh phúc.

Cách đón nhận của bố mẹ cũng bình thản lắm. Với gia đình khác, có thể khi bạn thông báo đã đậu Đại học, bạn nhận học bổng, bạn được du học, thì ba mẹ con cái sẽ vỡ òa cảm xúc và ôm nhau khóc.

Nhà mình thì khác, mình báo tin cho bố: “Con nhận học bổng toàn phần của Harvard”. Bố bảo: “Ừ, trường đó học tốt đấy con!”. Vậy là xong. Còn mẹ thì bảo mình đi rồi mẹ cũng buồn, nhưng may quá, mẹ còn có em gái mình, vậy là được rồi! (cười). Các thành viên trong gia đình mình thuờng không thể hiện cảm xúc nhiều với nhau mà.

Nhưng dù không nói ra, nhưng mình biết họ luôn là hậu phương vững chắc, luôn cổ vũ, động viên tinh thần mình bằng cả trái tim họ. Hơn tất cả, mình biết ơn vì bố mẹ luôn dạy mình phải độc lập trong suy nghĩ, nhờ vậy mình mới có được thành công ngày hôm nay.

Có một sự kiện mà mình luôn nhớ đó là khi mình thi tuyển sinh lớp 10, lúc đó mình đậu vào chuyên Sinh của trường Phổ thông Năng Khiếu và chuyên Anh của trường Chuyên Lê Hồng Phong. Mình đã hỏi bố rằng mình nên học trường nào, bố bảo mình phải suy nghĩ độc lập và tự quyết định đi!

Hoàn cảnh gia đình cũng có những khó khăn nhất định, nếu như người khác chỉ cần cố gắng 50% thì chắc hẳn Diệu Liên lúc nào cũng phải nỗ lực đến 100%, có khi nào bạn cảm thấy áp lực không?

Vậy nên, mình chọn học chuyên Anh của trường Lê Hồng Phong. Sau khi hoàn tất hồ sơ và chuẩn bị nhập học, bố gọi mình ra, cười: “Nói thật nha, bố thích con học chuyên Sinh ở trường Năng Khiếu hơn”. Bố mình là thế, không hề can thiệp vào sự lựa chọn của mình dù bố có một sự lựa chọn khác dành cho mình, nhưng bố luôn tôn trọng quyết định của con gái.

Dạy học ở mái ấm là cách mình muốn giúp các em thay đổi nhận thức và cách học Bạn nói về việc học không chỉ để lấy kiến thức mà còn phải lấy kỹ năng, vậy Diệu Liên đã lấy những kỹ năng như thế nào cho mình?

Mình không áp lực cũng chưa bao giờ tự ti về xuất phát điểm của mình. Những khó khăn trong quá khứ là yếu tố đã hình thành nên nhân cách và thành công của mình ngày hôm nay. Albert Einstein có một câu nói rất hay: “Giáo dục là những gì còn lại sau khi đã quên”. Học không chỉ để lấy kiến thức mà còn để lấy kỹ năng nữa.

Cách mà mình vượt qua những khó khăn trong học tập, cách chinh phục những tri thức mới cũng là cách mà mình đang học.Về điều kiện, vật chất, có thể ví dụ như thế này: Việc học tập cũng như tập thể dục, đa số mọi người cứ nghĩ là phải đến Trung tâm thể thao hay phòng tập gym với đầy đủ máy móc hiện đại thì mới tốt. Thật ra chúng ta vẫn có thể tập thể dục bằng cách chạy bộ, nhảy dây hay chạy xe đạp mà… Học cũng như vậy, có điều kiện thì tốt hơn, nhưng nếu mình thật sự muốn làm điều gì đó thì dù trong điều kiện nào cũng có thể thực hiện được.

Mình đi dạy, không phải dạy để mưu sinh kiếm tiền, mình dạy hoàn toàn miễn phí cho trẻ em nghèo ở các mái ấm mồ côi.

Cái nhìn cuộc sống và những trải nghiệm của riêng mình đó, bạn có đưa vào bài luận của mình để gửi tới ĐH Harvard?

Mình bắt đầu tham gia việc dạy học cho các em vào năm lớp 10. Trước đó mình đã mong muốn được đi dạy cho trẻ em nghèo rồi, vô tình một hôm mình có đọc được một bài viết trên facebook của một nhóm tình nguyện và thấy hoạt động đó rất giống với những gì mà mình thích nên đã đăng ký tham gia. Việc đi dạy trong suốt những năm qua cho mình rất nhiều trải nghiệm thú vị. Từ việc tiếp xúc với mọi người, mình đã có một cái nhìn cuộc sống chân thực và rõ ràng hơn là thông qua lăng kính của người khác.

Mình luôn nghĩ dạy học là công việc có thể thay đổi được nhiều điều trong cuộc sống. Mình mong muốn từ thay đổi nhận thức và cách học của các em, sẽ giúp được các em thay đổi con đường mà các em chọn sau này. Và điều mình luôn nói với các em là, đại học không phải là con đường duy nhất để thành công sau này, tấm bằng cũng không phải thứ quan trọng nhất, điều cốt lõi là hãy cứ học cái các em muốn và giúp ích cho các em.

Trước đó, có một số anh chị đã khuyên mình nên thể hiện bài luận một cách chân thật nhất về bản thân vì đó là cách ghi điểm tốt nhất. Do vậy, k hi viết bài luận, mình không quan trọng ĐH Harvard có thấy mình là người phù hợp với trường hay không, mình chỉ thể hiện đúng suy nghĩ của mình trong bài luận đó là được.

Bạn cũng từng gặp thất bại khi săn học bổng của các trường của Mỹ vào những năm trước, và thất bại đó có giúp gì cho bạn khi xin học bổng Harvard không?

Bài luận chính thì xin cho phép mình giữ làm bí quyết riêng (cười). Còn bài luận phụ của mình kể về một lần tiếp xúc với một em bé khuyết tật ở làng Hòa Bình (bệnh viện Từ Dũ) và những suy nghĩ khi tiếp cận với em bé đó. Mình đồng thời liên tưởng đến một phần quá khứ của mình từ đó đưa ra những suy nghĩ của bản thân về một số vấn đề trong cuộc sống.

Có lẽ những chia sẻ chân thành của mình đã làm lay động được hội đồng tuyển sinh. Và mình rất bất ngờ khi nhận được một lá thư tay của một giáo viên trong ban tuyển sinh gửi kèm với hồ sơ thông báo nhập học. Họ nhận xét bài luận của mình là “chân thật” và khơi gợi được “xúc cảm đam mê”.

Những thất bại trong quá khứ đã trở thành những bài học và dần dần khiến mình trở nên hoàn thiện hơn. Và rồi hôm nay mình đã dùng chính những kinh nghiệm quý báu đó để đạt được thành tích cao.

Mình còn dành thời gian để hoạt động ngoại khóa, nên lịch học cũng không đến nỗi kín mít. Dù là học trường chuyên nhưng nếu sắp xếp được thì lịch học thì không phải học từ sáng đến tối đâu.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là bạn sẽ bắt đầu hành trình của mình trên đất Mỹ, vậy bạn đã chuẩn bị gì cho chuyến đi sắp tới?

Hiện tại mình vẫn chưa xác định rõ bản thân sẽ làm tốt ở lĩnh vực nào, tuy nhiên mình luôn có niềm đam mê rất lớn với các sáng chế khoa học. Mình lựa chọn khoa học kỹ thuật vì ngành này cho mình hai điều: Một là luôn có gì mới để học và hai là để lại sản phẩm giúp ích cho cộng đồng.

Bên cạnh đó, mong muốn lớn nhất của mình là có thể đưa những đề tài khoa học của Việt Nam có xuất phát điểm ngang bằng với nước ngoài.

Vì với mình, việc có đi du học không thể hiện bạn tài giỏi hay sẽ thành công trong tương lai. Vì vậy du học không phải là đích đến cuối cùng để chúng ta bằng mọi giá có được. Nó chỉ có thể là con đường để dẫn bạn đến đích đến sau này của mình. Câu hỏi quan trọng nhất vẫn là: đích đến thực sự sau khi đi du học của mình là gì?

Chị Lao Công Trào Nước Mắt Kể Về Con Gái Được Học Bổng 7 Tỉ Của Harvard

Chị Lộc, mẹ nữ sinh đạt học bổng Harvard, liên tục khóc khi nói về con gái

‘Đến giờ, tôi vẫn chưa biết phải mua gì cho con đem sang Mỹ… Thấy con giỏi vậy, tôi cũng gắng lo, nhưng không biết có lo nổi không. Nghĩ mà thương con quá!’, người mẹ cô gái được học bổng 7 tỉ đồng nói trong tiếng nấc.

Tìm đến nhà chị Nguyễn Thị Lộc (sinh năm 1972, sống tại TP.HCM), mẹ em Trần Thị Diệu Liên – nữ sinh vừa được học bổng 7 tỉ đồng của đại học Harvard, vào một buổi sáng cuối tuần, song cũng thật khó để gặp chị.

Trong suốt hơn 20 năm gắn bó với nghề lao công, người phụ nữ này hầu như không biết đến cảm giác của ngày nghỉ. Đặc thù công việc vất vả, thù lao không cao, song chị Lộc chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện bỏ nghề, bởi nếu thiếu đồng lương eo hẹp ấy dù chỉ một tháng thôi, hai đứa con gái chị khó có thể no bụng.

Biết tin Diệu Liên được học bổng của một trong những trường đại học danh giá nhất hành tinh, chị Lộc vui lắm nhưng trong lòng vẫn canh cánh trăm ngàn mối lo. Chị lo mai này, khi con gái một mình nơi xứ người, những lúc ốm đau hay cô đơn, ai có thể dang tay chăm sóc như mẹ; rồi chị lại nghĩ về chuyện tiền nong, nếu chẳng may con gái ở bên đó có việc gì cần đến số tiền lớn, cha mẹ nghèo khó biết lấy đâu mà gởi qua… Nói đến đây, nước mắt chị Lộc giàn giụa.

Người mẹ nổi tiếng nhờ con

Khi đến tổ công nhân viên của một trường đại học ở chúng tôi (nơi chị Lộc làm việc) chỉ cần hỏi chị lao công có con gái học giỏi, không cần nói tên, hầu như ai cũng biết. Một anh bảo vệ còn nhanh nhảu nói: “Em vừa hỏi anh đã nghĩ ngay đến cô bé con chị Lộc rồi, cháu nó học giỏi nức tiếng ở đây”.

Mang chuyện này kể với chị, chị Lộc cười đầy tự hào, đáp: “Không chỉ có mỗi trường đâu mà cả phường này, chỉ cần nhắc đến ‘yếu tố’ học giỏi, ai cũng biết đó là em Liên, con chị. Năm nào cháu cũng nhận giấy khen, phần thưởng khuyến khích học tập của phường, của trường nơi chị làm việc nên mọi người quen mặt, nhớ tên”.

Nhưng niềm tự hào của người mẹ đâu chỉ có vậy, với chị Lộc, chuyện con sinh ra dễ nuôi, biết đọc, biết viết thành thạo từ lúc học mẫu giáo hay việc Liên là người chị hết lòng lo lắng cho em út để bố mẹ yên tâm đi làm kiếm tiền… cũng là những chuyện đáng để kể, để nhớ lắm.

“Đời mình đã lam lũ, truân chuyên, mình chỉ mong sao con cái lớn lên luôn khỏe mạnh, học thành tài để có cuộc sống no đủ hơn cha mẹ. Đến bây giờ, Liên không chỉ khiến tôi cảm thấy an lòng mà những việc em làm còn vượt xa mong đợi của gia đình. Nhìn con hôm nay, tôi vừa mừng, vừa xót..”, chị Lộc nghẹn ngào.

Sự xót xa của chị Lộc đến từ những mặc cảm về hoàn cảnh gia đình. Biết Liên là đứa con ngoan, không đòi hỏi về vật chất hay lấy làm tự ti vì ba mẹ là dân lao động nghèo, học hành chẳng đến đâu, nhưng với chị, việc chưa cho con sống một ngày đầy đủ, có điều kiện phát triển như bạn bè vẫn luôn là một nỗi đau đè nặng lên tâm khảm…

Cuộc sống mưu sinh bận bịu đã lấy đi của chị Lộc, cũng như bao người mẹ làm nghề lao động khác, những giây phút thoải mái, thảnh thơi thật sự bên con. Bởi vậy nên khi được hỏi: Chị có phương pháp nuôi dạy con nào đặc biệt không? Chị Lộc lắc đầu và nói ngay: “Tôi làm gì có thời gian”.

Dạy con biết yêu thương, sẻ chia

Khi Diệu Liên xin phép mẹ đến mái ấm tình thương dạy thêm các môn văn hóa cho trẻ khuyết tật, sau giờ học trên lớp, chị Lộc đồng ý ngay. Những khi sắp xếp được thời gian, người mẹ này lại chở con “đi làm” và tranh thủ thăm, tặng quà cho các bé khuyết tật ở các trung tâm Liên đang dạy.

Liên lớn lên trong nhà nhỏ tràn ngập tình yêu thương và bài học quý về sự sẻ chiaTrên chiếc xe máy cũ bon bon đến các trung tâm từ thiện, chị Lộc không quên dặn Liên: “Sống là phải biết yêu thương và chia sẻ với những người có hoàn cảnh khó khổ hơn mình nghe con!”. Có lẽ chị Lộc không nhận ra, nhưng chính suy nghĩ và lối sống tốt đẹp của chị, đã cho Liên những bài học làm người quý giá vô ngần.

Không chỉ có Liên, cô em gái nhỏ, Như Quỳnh cũng sớm biết cách yêu thương và san sẻ. Ngày biết Liên không có máy tính để học, Quỳnh đã đập con heo đất kiên trì “nuôi” trong nhiều năm liền để mua máy tính cho chị. Cô bé thuyết phục chị hai: “Chị cứ lấy tiền này mua thứ chị cần, sau này chắc chắn chị sẽ còn cho em nhiều thứ còn giá trị hơn”. Nhìn thấy hai con yêu thương, gắn bó với nhau như vậy chị Lộc như được tiếp thêm nhiều động lực để bước qua những ngày tháng cực nhọc, ở bên kia cái dốc nửa đời người. ha mẹ…

Chị Lộc nghĩ khác. Bao năm qua, lúc nào chị cũng thỏ thẻ nói với con: “Con thấy bố mẹ khổ như vậy, con phải ráng học để sau này có tấm bằng, có nghề, có nghiệp tự nuôi bản thân con. Ba mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ nhờ con nuôi. Mẹ làm việc cực khổ như vậy cũng chỉ mong có chút đỉnh tiền lương hưu, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo, miễn sao con thành tài là ba mẹ đã mừng rồi, không đòi hỏi gì hơn”.

Và suy nghĩ đó, đến nay vẫn không thay đổi. Ít ai ngờ được bên trong căn nhà xiêu vẹo, mục nát chỉ vỏn vẹn 17 m2 ngay giữa lòng Sài Gòn, lại có một “khối gia tài đồ sộ” như thế và mỗi lần có việc gì buồn chán, mệt mỏi, cha của Diệu Liên lại ngắm “khối gia tài đồ sộ” ấy, để thấy lòng ấm lại, thêm động lực tiếp tục cố gắng, vươn lên, kiếm tiền nuôi con ăn học.

Lê Ái ( bài & ảnh)

Cô Gái Tự Thân Giành Học Bổng Harvard

Trần Thị Diệu Liên có vẻ ngoài chững chạc hơn tuổi 19. Cựu học sinh chuyên Anh trường THPT chuyên Lê Hồng Phong (TP HCM) vừa được Đại học Harvard trao học bổng trị giá 302.920 USD (gần 6,8 tỷ đồng) cho 4 năm học. Tháng 8 này, Liên sẽ lên đường sang Mỹ.

Hai lần nộp hồ sơ du học thất bại

Đại học Harvard – ngôi trường mơ ước của bao người không phải là đích đến đầu tiên của Diệu Liên, bởi nghĩ đó là “ước mơ gì đó rất xa xôi”. Trước khi nhận được học bổng toàn phần, Diệu Liên từng hai lần thất bại khi nộp hồ sơ du học. Từ khi còn học THCS Trần Đại Nghĩa, Liên đã thử sức với học bổng ASTAR của Chính phủ Singapore nhưng chỉ dừng chân tại vòng phỏng vấn.

Thất bại chưa dừng lại, năm lớp 12 Liên tiếp tục nộp hồ sơ du học nhưng kết quả không được như mong muốn. Động lực vẫn rất lớn nên cô quyết định dành ra một năm, vừa chuẩn bị hồ sơ du học tiếp, vừa làm những gì mình thích.

Một lần dự hội thảo du học của VietAbroader, tổ chức phi lợi nhuận của học sinh, sinh viên Việt du học tại Mỹ và nhiều nước khác, Liên được nghe đàn anh chia sẻ về thất bại và quá trình phấn đấu ra sao để thực hiện tiếp ước mơ. Điều đó tạo thêm cảm hứng và quyết tâm cho Diệu Liên thực hiện “giấc mơ Mỹ”.

Liên cho rằng có thể điểm SAT không cao chính là một yếu tố. “Điểm SAT của em là 2.000, thời gian đó em đã cố gắng rất nhiều rồi nhưng không lên được”, Liên chia sẻ và quyết tâm thay đổi phương pháp học. Coi chất lượng hơn số lượng và mỗi lần làm xong Liên đều lấy sổ tay ghi lại kinh nghiệm, dạng bài mình làm qua.

Trần Hoàng Kim, cựu sinh viên Đại học Brigham Young University (Mỹ) đánh giá điểm SAT 2000 vẫn kêu thấp là điều không tưởng được. “Điểm tối đa của kỳ thi SAT là 2400, Diệu Liên nói điểm em ấy không cao thì quả là khiêm tốn”, Kim nói và cho biết bản thân cậu vượt qua kỳ thi SAT với số điểm 1500 và điểm trung bình của học sinh Mỹ khoảng 1400.

Thiếu tiền, thừa khát vọng nên… chọn Harvard

Sau hai lần thất bại, Liên quyết định nộp hồ sơ vào Harvard bởi ngôi trường nổi tiếng có khoản hỗ trợ tài chính và học bổng lớn nhất trong số đại học Mỹ, không quan tâm tài chính mà chỉ chú ý thực lực của thí sinh nộp đơn.

Để chuẩn bị cho quá trình du học, học sinh Việt Nam thường chọn theo các trung tâm tư vấn để được hỗ trợ. Diệu Liên tự mình làm tất cả, chuẩn hồ sơ, viết luận, xin học bổng. Theo Liên, không có một công thức nào cho bộ hồ sơ du học. Trong bài luận, Liên có gì nói đó, không cố đánh bóng bản thân. Có thể sự chân thật trong bài luận về tình yêu, đam mê dành cho khoa học kỹ thuật đã gây ấn tượng với trường.

“Bạn có thể biến thành người khác trong bộ hồ sơ hoặc bài luận nhưng không thể là người khác trong 4 năm, 6 năm. Vậy nên hãy cứ thành thật”, Liên viết và quan niệm thứ hạng chỉ là những con số, quan trọng là trải nghiệm mình có được khi vào đại học Mỹ. Ngoài Harvard, Diệu Liên còn trúng tuyển một số đại học của Mỹ, song cô chỉ cười không nhắc đến vì không muốn có sự so sánh.

Làm những gì chưa bao giờ làm

Có một câu nói mà Diệu Liên rất thích, đó là “Trước khi làm những gì mình chưa đạt được thì phải làm những gì mình chưa bao giờ làm”. Trong một năm chuẩn bị hồ sơ vào Harvard, Diệu Liên dành ra một năm đi dạy ở mái ấm mồ côi, trải nghiệm nghiên cứu khoa học tại một trường đại học của TP HCM.

Dành nhiều năng lượng để suy nghĩ theo hướng tích cực khiến Diệu Liên có thêm động lực, niềm tin sau mỗi lần thất bại. Có những thứ mình thiệt thòi hơn người khác nhưng lấy hoàn cảnh ra để trả lời cho việc không làm được chỉ là lời biện hộ. Nhiều người nghĩ phải có tiền mới có thể nộp đơn vào đại học Mỹ, nhưng Diệu Liên là minh chứng cho việc tài chính không mạnh vẫn làm được điều đó.

“Em hy vọng câu chuyện của mình là một làn sóng nhỏ góp vào con sóng lớn, giúp các bạn tự tin hơn với ước mơ. Sự giúp đỡ luôn có ở quanh, chỉ là mình chịu lên tiếng hay không”, Liên nói và tin rằng thất bại là một cái duyên để tạo ra bước ngoặt cuộc đời. Nếu không có hai lần thất bại khi nộp hồ sơ du học thì em chẳng vào được Đại học Harvard.

Viet​Abroader ​là tổ chức phi lợi nhuận được thành lập vào năm 2004 tại New York (Mỹ) và điều hành bởi học sinh Việt Nam trong, ngoài nước. Mục tiêu là tạo cơ hội phát triển cho giới trẻ Việt Nam ở 3 mảng trọng tâm: Tài nguyên du học, Phát triển kỹ năng giới trẻ – cộng đồng, Kinh doanh – nghề nghiệp.

Mùa hè 2016, VietAbroader thực hiện bốn dự án: hội thảo du học tổ chức trên 6 tỉnh thành cả nước gồm các buổi tọa đàm chia sẻ kinh nghiệm nộp đơn tuyển sinh và trải nghiệm cuộc sống du học từ các du học sinh đang học tại Mỹ; trại hè tân sinh viên YOFO tại Hà Nội và TP HCM giúp các tân sinh viên chuẩn bị cho cuộc sống du học và hội nhập; hội thảo nghề nghiệp tìm hiểu chuyên sâu về các ngành nghề đang có nhu cầu tuyển dụng cao và cuộc thi thử thách lãnh đạo iLead Challenge gây quỹ cộng đồng.

Theo vnexpress

Bạn đang xem bài viết Con Gái Cô Lao Công Đạt Học Bổng 7 Tỷ Harvard: “Dù Đi Theo Con Đường Nào, Điều Mình Làm Sẽ Luôn Có Ích’ trên website Phusongyeuthuong.org. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!